Bài này đăng lần đầu tren Facebook của Andre‘ ngày 19 tháng 11 năm 2017.
Câu chuyện này được kể lại cách đây 7 năm, từ chính miệng của người mẹ sinh tôi ra.
Thuở ấy xa xưa, vào một buổi chiều thứ bảy 15-10-1972. Hôm đó đúng là THÔI NÔI của tôi… Mẹ tôi đã chậm rãi kể lại cho tôi như sau:
– Bây giờ ba con mất rồi mẹ mới nhớ kể lạI, có hương hồn ổng làm chứng. Mẹ nhớ như in trong đầu ngày sinh nhật của út lúc một tuổi, ba con mời tất cả các bạn bè, binh lính Mỹ, và lính nguỵ đến rất đông để dự tiệc thôi nôi của út. Nhà mình có một cái phản rất to để giữa phòng khách, bạn của mẹ biết là mẹ cắt buồng trứng và không thể cho con bú sữa được cho nên các bà mang đến rất nhiều hộp sữa Babylac làm quà biếu. Còn bạn của ba con toàn mang rượu và đủ các thể loại quà tặng vì con biết lúc đó ba con làm chức lớn lắm. Đeo quân hàm Đại Uý Pháo Binh (Phe Việt Nam Cộng Hoà).
Mọi người đến vui sinh nhật đầy năm của út. Lúc ấy mẹ nhớ là ba con để tất cả đồ dùng liên quan đến sự nghiệp ngay trên phản và cởi hết quần áo con ra để con bò lăn trên đó và mọi người tin rằng nếu con bốc trúng cái gì thì con sẽ theo nghề đó. Mẹ thì không tin, vì lúc đấy mấy thằng Mỹ nó la hét um xùm lúc con bò trên phản sợ lắm, vì có cả lựu đạn cài chốt, súng của ba con… Mẹ cứ muốn thoát tim ra ngoài vì sợ nó nổ. Ba con lúc đấy cố tình ném cái cuộn giấy hồ sơ gì đấy trước mặt cho con túm. Nhưng không.
Sau khi con bò một lúc mẹ thấy con chụp đúng cây kéo bằng bàn tay trái, lúc đó ba của con có vẻ tức giận và nói rất to “Ôi thôi xong. Đời của út xong rồi! Lớn lên sẽ làm thợ may thì nghèo mạt luôn”. Mẹ mới nói “Thôi kệ nó mà nghề nào thì nghề miễn sao đừng có ăn cắp ăn trộm là được mà ông”. Ủa mà sao lúc ở Canada con đi học làm tóc mà sao không nói gì hết vậy con?
Mẹ tưởng con nói con thích học Luật làm Luật Sư mà? Nghĩ lại ba con lúc đấy đoán sai bét luôn. Mẹ cũng không nghĩ ra cầm kéo là cắt tóc đâu! Con ạ, dù có làm nghề gì đi nữa con nhớ phải để phúc đức cho đời nha con… Mẹ thì gần đất xa trời rồi mẹ chỉ biết nói vậy thôi út à!
Tôi Chết Lặng Người luôn!